Chương 7

Thời Khắc Phòng Sói

11.356 chữ

10-06-2023

Chưa tới một phút đồng hồ, trong ngõ nhỏ đã im ắng trở lại.

Năm tên côn đồ, hai tên trực tiếp ngất đi, còn ba tên thì bị thương đang nằm rên rỉ.

Cha mẹ Lang Tĩnh Phong đều là đại yêu tu hành gần trăm năm, trời sinh yêu khí của Lang Tĩnh Phong đã mạnh mẽ, khi ra tay đánh người yêu khí phóng ra càng mạnh, lấy ưu thế này áp đảo yêu khí của năm con chó yêu yếu ớt, mùi sói giày đặc trong ngõ nhỏ làm cho Bạch Nguyễn có ảo giác mình đang ở trong hang sói.

Răng nanh của Bạch Nguyên run cầm cập, khuôn mặt trắng bệch, ngồi co lại ở chân tường, chân mềm tới mức không thể đứng dậy được.

“Chết xa một chút.” Lang Tĩnh Phong đá con chó yêu đã hôn mê nằm bên người Bạch Nguyễn ra, lập tức ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Nguyễn, sau khi bồn chồn cả một buổi chiều và cả đêm, cuối cùng ngón tay của y cũng đã chạm được vào gò má mềm mại của Bạch Nguyễn.

“Trước khi em tới bọn họ có đánh thầy không?” Lang Tĩnh Phong hỏi.

Lang Tĩnh Phong cách gần quá, Bạch Nguyễn sợ tới mức mũi cảm thấy chua xót, trong mắt nổi lên nước mắt, cái đuôi trong quần run lẩy bẩy, giống như ở phía sau mông gắn một cái mô tơ, Bạch Nguyễn chột dạ, vội vàng xê dịch ra sau, dùng tường để nhét đuôi về.

“….

Thao.” Lang Tĩnh Phong liếm môi, cảm giác miệng khô lưỡi khô, khô khốc nói: “Sao thầy lại thích khóc như vậy chứ?”

Không hề có chút dáng vẻ của một học sinh nói chuyện với thầy giáo, còn có chút giống côn đồ đùa giỡn con gái nhà lành.

Bạch Nguyễn vừa lúng túng vừa sợ, hận không thể giấu mình vào trong tường.

Lang Tĩnh Phong thấy Bạch Nguyễn không hé răng, liền hỏi tới cùng: “Bọn họ có đánh thầy không?”

Bạch Nguyễn nặn ra một chữ: “Không….”

Lang Tĩnh Phong gật đầu, ánh mắt toàn sự xâm lược nhìn chằm chằm cơ thể đang lạnh run của Bạch Nguyễn, giống như muốn dùng đôi mắt đâm thủng Bạch Nguyễn, nhìn trong chốc lát, tay Lang Tĩnh Phong vừa nhấc, giống như còn muốn làm cái gì, khiến cho Chu Hạo Thần ở phía xa xa xem cuộc chiến xoạch xoạch chạy tới, nhìn thấy đám người nằm lung tung ngổn ngang trên mặt đất, bị giá trị vũ lực Lang Tĩnh Phong bày ra làm rung động “Oa, oa—- oa….” Cứ kêu như vậy giống như ếch thành tinh.

“Sao lại thế này?” Lang Tĩnh Phong xoay người về phía Chu Hạo Thần, vỗ vỗ ống quần dính đất: “Đám người này vì sao lại đuổi theo hai người?”

Chu Hạo Thần sợ hãi đi tới trước mặt một tên côn đồ đã hôn mê, ngón tay để thử vào dưới lỗ mũi, thấy còn có hơi thở, lúc này mới yên lòng, cúi đầu xoa xoa góc áo đồng phục, giọng nhỏ như muỗi kêu lắp bắp nói: “Bọn họ….

bọn họ chính là côn đồ ở đây.” Chu Hạo Thần nói xong, mặt nghẹn tới đỏ bừng, thanh âm khàn khàn: “Trước kia bọn họ từng đòi tiền của tôi, có đôi khi còn đánh tôi….

Sau đó, nhà tôi thời gian trước bị phá bỏ và dời đi nơi khác, được cho tiền đền bù, bọn họ biết được, nên muốn tôi đưa năm nghìn….

Nói nếu tôi không cho liền giết chết tôi.”

“Mấy con chó phế vật này mà cũng kiêu ngạo như vậy.” Lang Tĩnh Phong nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ bất cần, bước đi thong thả giữa mấy con chó yêu đang nằm la liệt, nhìn thấy người nào không vừa mắt liền đạp thêm hai cái.

“Vừa rồi thầy Bạch nhìn thấy liền đi tới cứu tôi….” Đầu Chu Hạo Thần thấp tới mức sắp chạm vào ngực, nhìn về phía Bạch Nguyễn đang ngồi dưới chân tường, lúc này mới phát giác ra dáng vẻ Bạch Nguyễn không đúng, sợ hãi kêu lên: “Thầy giáo Bạch thầy không có việc gì chứ?”

Bạch Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không có việc gì.”

“Vậy thầy….

sao mặt thầy lại trắng bệch như vậy, còn ra nhiều mồ hôi như vậy?” Chu Hạo Thần nửa quỳ bên cạnh Bạch Nguyễn, vẻ mặt hoảng loạn: “Có cần đi bệnh viện không ạ?”

“Thực sự không có việc gì.” Bạch Nguyễn hít sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim: “Chỉ có chút bị dọa.”

Tuy rằng nói như vậy có chút tổn hại tôn nghiêm oai nghiêm của thỏ, nhưng lúc này chỉ có lý do này giải thích hợp lý nhất.

Chu Hạo Thần nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn giấy ra đưa cho Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn nhận lấy, tự lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Sau này nếu lại gặp chuyện như vậy nữa, thì phải nói cho cha mẹ thầy cô giáo, hoặc là báo cảnh sát, biết không?”

Môi Chu Hạo Thần mím lại, hơi do dự, uất ức nói: “Nếu ba em biết em cho bọn họ tiền, cũng sẽ đánh chết em.”

Bạch Nguyễn không đành lòng, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì em phải nói cho thầy biết.”

Chu Hạo Thần ngoan ngoãn lên tiếng, cầu xin bên tai Bạch Nguyễn: “Thầy Bạch, chuyện lần này thầy đừng nói cho ba em biết được không, em sợ…..”

Bạch Nguyễn nghĩ tới tố chất của Chu Hải kia, cũng không cảm thấy Chu Hạo Thần nói quá, chỉ đồng ý nói: “Được.”

Hai người đang dán vào nhau nói chuyện, bỗng nhiên cổ áo đồng phục của Chu Hạo Thần căng lên—- Lang Tĩnh Phong giống như xách gà con mà nhấc hắn lên, đặt hắn cách Bạch Nguyễn khoảng một thước, nói: “Đã báo cảnh sát chưa?”

Ba tên côn đồ còn tỉnh táo nằm trên mặt đất nghe thấy báo cảnh sát, giống như lửa cháy tới mông lập tức kêu cha gọi mẹ, cầu xin Chu Hạo Thần đừng giao bọn họ cho cảnh sát.

Người chưa thành niên gặp phải loại chuyện này, báo cảnh sát khẳng định sẽ tới tai người giám hộ, dựa vào tôn chỉ không thể để cho Chu Hải biết, Chu Hạo Thần lắc đầu nói: “Không được, bọn họ chắc là sẽ không tái phạm nữa đâu.” Hơi dừng lại một chút, còn nghiêm túc nói lời cảm ơn với Lang Tĩnh Phong: “Cảm ơn cậu, dù sao hôm nay cũng là nhờ cậu cứu chúng tôi….”

Mấy tên côn đồ cũng tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không gây phiền toái với Chu Hạo Thần.

Lang Tĩnh Phong hơi gật đầu, ngồi xổm trước một tên côn đồ có dáng vẻ tương đối cao, nhìn có vẻ giống tên cầm đầu, vỗ nhẹ hai cái trên khuôn mặt xấu xí của hắn, rồi từ từ hỏi: “Biết sai ở đâu không?”

“Biết biết!” tên côn đồ mạnh mẽ gật đầu.

Lang Tĩnh Phong lộ ra nụ cười không có ý tốt, trong con ngươi lộ ra ánh sáng xanh, hạ giọng nói: “Nghe thấy báo cánh sát đã bị dọa như vậy, các người không có chứng minh phải không?”

Tên côn đồ đầu lĩnh quả thật không có chứng minh thành tinh hợp pháp lập tức cứng đờ, chỉ đành cười hai tiếng nói: “Ha ha, anh trai! anh nói cái gì tôi nghe không hiểu….”

Ánh mắt Lang Tĩnh Phong âm trầm, từ từ nói từng chữ: “Mấy con chó hoang không có chứng minh, làm thịt cũng không ai điều tra.”

Chu Hạo Thần không rõ, còn ngoan ngoãn đứng nghe Lang Tĩnh Phong mắng chửi người, không hề nghi ngờ y.

“Đừng, đừng!” mặt tên đứng đầu như màu đất, cầu ông nội vái bà nội mong khoan dung.

“Thấp lùn kia”, thấy uy hiếp đã đủ, Lang Tĩnh Phong giương cằm về phía Chu Hạo Thần: “Là người hầu của tôi, sau này không được gây phiền phức cho cậu ta.”

Tên côn đồ hận không thể biến ra cái đuôi lay động để thể hiện sự trung thành: “Không tìm không tìm!”

“Còn có thầy ấy”, Lang Tĩnh Phong bĩu môi về phía Bạch Nguyễn: “Tôi là người hầu của thầy ấy, các người nếu dám…..”

Bạch Nguyễn ngẩn ra.

Tên côn đồ cười làm lành, lộ ra răng cửa bị đánh chỉ còn một nửa, cười so với khóc còn xấu hơn: “Không dám không dám! Thật không dám!”

Lang Tĩnh Phong đứng dậy, lục lọi từng cái túi quần của bọn côn đồ, lấy hết tiền từ trong túi quần bọn họ ra đưa toàn bộ cho Chu Hạo Thần: “Bọn họ đã cướp của cậu bao nhiêu, như vậy đã đủ chưa?”

“Đủ, đủ!” Chu Hạo Thần vừa nhìn, trong tay đa phần là tiền giấy màu hồng, thành thật nói: “Có thể còn nhiều hơn.”

“Không phải còn đánh cậu sao? Coi như là tiền thuốc men.” Lang Tĩnh Phong không kiên nhẫn vẫy tay nói: “Đi thôi.”

Mới vừa được nhậm chức người hầu Chu Hạo Thần tự giác thẳng lưng, nhặt lên túi sách của Lang Tĩnh Phong vứt trên mặt đất, vỗ vỗ đất dính ở bên trên, đeo lên một bên vai khác của mình, cười lộ ra hai cái răng nanh nhỏ nói: “Tôi đeo giúp cậu.”

Lang Tĩnh Phong hừ cười một tiếng, học dáng vẻ của Chu Hạo Thần, xoay người nhặt lên túi công văn mà Bạch Nguyễn vứt trên đất, cũng phủi đi bụi bên trên nói: “Đi thôi thầy Bạch.”

—- hai người hầu lần lượt thẳng lưng lên.

Bạch Nguyễn còn chưa thoát ra khỏi sự sợ hãi yêu khí mạnh mẽ vừa rồi của Lang Tĩnh Phong, chân vẫn còn nhũn ra, một tay đỡ tường, chân vừa nâng lên một góc độ, lòng bàn chân liền bị trượt, ngã trở về dưới chân tường, đè lên cái đuôi tròn ở phía sau.

“Không đứng lên nổi sao?” Lang Tĩnh Phong đeo túi công văn lên cổ tay, bước tới gần, một tay đặt sau lưng Bạch Nguyễn, một tay nâng đầu gối Bạch Nguyễn lên, tạo thành kiểu ôm công chúa.

“….

A!” Tóc Bạch Nguyễn dựng lên, toàn thân run lên như bị điện giật, ở trong ngực Lang Tĩnh Phong đạp đá lung tung không ngừng, còn run giọng nói: “Thả thầy xuống dưới!”

“Không phải thầy không đứng nổi sao?” Lang Tĩnh Phong cảm thấy mình đang ôm một con thỏ lớn đang hoảng sợ, đành phải thả Bạch Nguyễn xuống.

Bạch Nguyễn sợ tới mức hốc mắt hồng như hoa đào, cúi đầu dùng cổ tay áo lau mắt, vì không để cho Lang Tĩnh Phong nghi ngờ, Bạch Nguyễn nhanh trí quy tội cho sự giãy giụa vừa rồi của mình là do tôn nghiêm thầy trò bị xâm phạm, môi run run, giả vờ tức giận hoảng sợ nói: “Thầy, thầy là thầy giáo, cũng là chủ nhiệm lớp của em….”

Lang Tĩnh Phong bật cười, không cho là đúng: “Chủ nhiệm lớp thì đã sao? Em chỉ có ôm thầy thôi, cũng không có làm gì khác.”

“Thầy có thể đi.” Bạch Nguyễn nhỏ giọng nói, một tay đỡ tường, mở ra bước chân không có lực đi ra bên ngoài.

Ba người đi được một đoạn ngắn, bỗng nhiên Lang Tĩnh Phong hơi bất mãn mở miệng nói: “Thầy Bạch, buổi chiều thầy đi WC tới buổi tự học tối luôn sao?”

Lang Tĩnh Phong cũng không hiểu vì sao, tóm lại buổi chiều nay Bạch Nguyễn rời đi khiến y rất khó chịu, có loại cảm giác con mồi đã tới bên miệng rồi mà còn để chạy thoát.

“Không phải, thầy…..” Bạch Nguyễn lùi vào bóng của chân tường: “Có cuộc họp đột xuất.”

Lang Tĩnh Phong: “Em đã bổ sung xong bài tập toán.”

Bạch Nguyễn: “Thầy biết, nếu không thầy Lưu cũng sẽ không thả em đi.”

Lang Tĩnh Phong liếc cậu một cái, chỉa chỉa túi sách trên vai Chu Hạo Thần nói: “Túi sách của em.”

Bạch Nguyễn không hiểu: “Hả.”

“Em mang bài tập về nhà tùy tiện điền hết những chỗ còn trống” Lang Tĩnh Phong nhỏ giọng nói: “Tránh cho ngày mai thầy lại khóc.”

Bạch Nguyễn hết đường chối cãi, cũng không có cách nào có thể vứt bỏ cái mũ thích khóc mà không để bại lộ thân phận, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, hai cánh môi mềm mại hơi vểnh lên, khiến cho người nhìn muốn giơ tay sờ sờ.

Hầu kết Lang Tĩnh Phong trượt trượt, ngăn chặn bản năng của sói đang kêu gào y giơ tay lên sờ, hắng hắng giọng, duỗi tay về phía Bạch Nguyễn lòng bàn tay hướng về phía trước.

Bạch Nguyễn sợ hãi nhìn móng vuốt sói kia: “Làm gì?”

Khóe miệng Lang Tĩnh Phong ngậm cười: “Thưởng cho em.”

“Thưởng?” Bạch Nguyễn ngây người.

“Em cũng đã bổ sung bài tập cho thầy, kẹo sữa thỏ đâu?” Lang Tĩnh Phong hỏi.

Lúc này ba người đã đi ra khỏi con hẻm toàn mùi sói, trên đường cái toàn xe tới xe lui, gió đêm mang theo hơi nước thổi vào mặt, thôi tan đi không ít hơi thở của Lang Tĩnh Phong, Bạch Nguyễn hơi lo lắng, đánh bạo phản bác nói: “Sao lại nói là bổ sung bài tập cho thầy, học tập là việc của em, học tốt hay học không tốt, kỳ thật đều là việc của em.”

“Hôm nay em cứu hai người vậy thì cũng nên thưởng cho em chứ?” Lang Tĩnh Phong không buông tha, nụ cười dưới ánh đèn đường khiến cho y càng thêm anh tuấn: “Kẹo đâu?”

Không phải y thật sự muốn kẹo, chỉ là muốn vô cớ gây rối với Bạch Nguyễn, nói chuyện đùa giỡn với Bạch Nguyễn mà thôi, nhìn thấy hai cánh môi giống như cánh hoa khép mở, trong lòng Lang Tĩnh Phong không hiểu vì sao lại cảm thấy thoải mái.

“Thầy không có mang theo.” Bạch Nguyễn không có cách nào với y, sờ sờ túi quần, không có kẹo, chỉ có hai miếng tăng chiều cao.

“Vậy ngày mai em lên văn phòng thầy lấy.” Lang Tĩnh Phong nói.

Bạch Nguyễn nhận mệnh gật đầu: “Được.”

Tâm tình Lang Tĩnh Phong rất tốt..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!